Tuổi thơ và những pha "nghịch dại" kinh điển của Sunners

Trưởng thành rồi, nhiều người trong chúng ta phải xa quê hương, xa bố mẹ, xa những người thân yêu, thậm chí phải một mình bươn chải nơi thành phố xa lạ. Những lúc như thế, chợt nhớ về tuổi thơ đến lạ!

Tuổi thơ của mỗi người, có những niềm vui, có những sai lầm, vấp ngã, cũng có những điều nhớ mãi chẳng thể quên... Tất cả đều là một phần kỷ niệm để giờ đây khi nghĩ lại, ai nấy đều bật cười thích thú. Hãy cùng Sun* News tìm hiểu về một phần ký ức này của Sunners nhà ta nhé!

Cô bé Bảo An (áo đỏ) luôn nhớ về tuổi thơ của mình

Còn nhớ hồi đó, tôi là cô bé học lớp 1 nhỏ con nhưng nghịch ngợm. Bà thường ví tôi là một chú chó con đáng yêu. Và hè đến là lúc những chuyến đi chơi xa luôn làm cho tôi háo hức mong chờ từ ba mẹ. Đầu tháng 7 năm ấy chuyến đi du lịch cùng công ty của mẹ tôi ở Vũng Tàu cũng đến. Ngay từ tối hôm trước đó tôi đã nao nao đến mức cứ thổn thức không ngủ được. Những hình ảnh về bãi cát, những con sóng trắng xóa hiện ra trong giấc mơ của tôi.   

Sáng sớm sau 2 tiếng di chuyển thì mọi người cũng đã đến bãi sau Vũng Tàu, tôi ùa ra biển như cá gặp nước, tôi cùng các bạn nhỏ khác vui chơi đến tận trưa. Sau khi tắm xong mẹ dặn tôi chờ trước cửa đừng đi đâu. Nhưng các bạn cũng biết ở cái tuổi hồn nhiên ấy mẹ dặn thì dặn còn tôi vẫn cứ thích chạy chơi khắp nơi. 

Rồi thế là tôi thấy mấy món đồ chơi làm từ vỏ sò đẹp quá, tôi cũng không kìm chế được mà đi theo cô bán hàng lưu niệm ngồi ngắm những con sò, cây san hô. Sau một hồi tôi mới nhận ra là mình đã đi quá xa so với nhà tắm mà mẹ dặn tôi đứng chờ. Lúc ấy tôi theo quán tính cứ đi theo dõi bãi biển để tìm lại chòi của ba mẹ ngồi nhưng với tầm người còn chưa đầy 1m của tôi thì tôi đi mãi mà vẫn không thấy chời ba mẹ đâu, tôi bắt đầu sợ hãi thật sự.

Thế rồi tôi nhìn thấy một chú xe ôm tôi chạy đến rồi đọc tên ba mẹ, địa chỉ nhà và cả số điện thoại cho chú nghe. Nhưng chú nói là chú không có điện thoại, rồi chú cứ nhìn tôi, tôi sợ mình sẽ bị chú bắt cóc ngay lập tức tôi nhớ ra đọc năm điều Bác Hồ dạy mà bà tôi đã đọc cho tôi nghe để hù lại chú. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại được 5 điều đó vào lúc như vây. Tôi đang đọc thì đằng sau mẹ tôi xuất hiện. Mẹ đã khóc òa lên vì tìm tôi cả buổi mà vẫn không thấy. Cả công ty phải đi kiếm tôi suốt buổi trưa nắng nóng. Ba tôi thì nổi giận đùng đùng làm tôi khóc như mưa ngay trước mặt mấy cô chú. 

Bảo An - GEU

Hồng Thương khi còn bé

Ngày trước học cấp 1 nhà mình khá xa trường, mình lại chẳng biết đạp xe nên bố mẹ phải chở đi học hàng ngày, bố mẹ luôn dặn mình phải chờ bố mẹ tới đón chứ không được đi theo người lạ. 

Rồi có một hôm vào năm mình học lớp 1, đợi bố mẹ mãi vẫn chưa thấy tới, vẫn đinh ninh trong đầu lời dặn rồi, thế là mình nảy ra ý tưởng tự đi bộ về nhà, vừa đi vừa nhìn ngắm trời mây, còn nghĩ trong đầu đủ kịch bản về nhà sẽ được khen nữa chứ. Ai ngờ về nhà mẹ nói bố đi tìm mình khắp trường không thấy, thế là đêm đó mình bị đòn 1 trận nhớ đời, nhớ tới bây giờ.

Mà cũng nhờ thế mà mình được tập xe đạp và đi được xe đạp rất nhanh, cũng chẳng cần đợi bố mẹ chở về lúc tan học nữa! 

Hồng Thương - HRV

Cậu bé nhỏ Vĩnh Lâm ngày nào

Lỗi lầm lớn nhất ở tuổi thơ của em là em lỡ tay bẻ gãy cây son môi của mẹ. Hồi nhỏ trong 1 lần em chơi trong phòng thì em kiếm được 1 cây gì đó màu đó cầm vào thì nó giống cục phấn viết bảng, và xoay xoay thì cục màu đỏ lại chạy lên chạy xuống thế là em tò mò bẻ cây son ra coi thử bên trong nó có gì mà cái cục màu đỏ ấy lại lên xuống được. Và kết quả như thế nào thì mọi người cũng đoán được rồi đó!

Vĩnh Lâm - EUV3 

Diễm My "phiên bản trưởng thành"

Năm lớp 3 em được giao giữ chìa khoá lớp, nhưng sáng bữa đó em làm mất. Em năn nỉ cha em nói chuyện với vô giáo rồi cô cũng tha thứ cho em. Em cũng cắn rứt dữ lắm, nhưng sau đó mấy bạn trong lớp cứ ghẹo em hoài, thế nên em ghét quá, ai cười em là em chửi lại liền. Nhưng sau này lớn lên em nhận thấy hành động đó không đẹp tí nào! Thay vì khó chịu khi người khác nói về lỗi sai của mình, em nên cười và thoải mái hơn với bạn, dần dần sau này tập được tính hay cười trừ luôn.

Diễm My - EUV3 

Thanh Hoàn luôn ghi nhớ những lời mẹ dạy bảo

Chắc ai trong quá khứ cũng từng mắc phải sai lầm, những sai lầm cho đến hiện tại mình vẫn không thể đối diện được, hoặc những sai lầm mà chúng ta can đảm đối mặt và khắc phục để hoàn thiện mình hơn. 

Mình chia sẻ câu chuyện của bản thân mình cho mọi người, dù rất lâu rồi, từ hồi cấp 1, cấp 2 gì đấy nhưng mình vẫn nhớ như in tình huống lúc đó. Cảm giác vẫn khó xử, lo lắng, sợ sệt mỗi khi nghĩ đến. Nhà mình bán quán ăn nhỏ và bán cả ngày. Hôm đấy mẹ có việc nên nhờ mình trông nhà, vì tính ham chơi, không chú ý, mất tập trung nên mình đã để trộm vào nhà, để cho trộm tự do "làm những gì mà 1 tên trộm đích thực hay làm".

Không dám tưởng tưởng cơn giận của mẹ mình lúc biết tin sẽ như nào, vì có thể nói răằng trong xóm mẹ mình là người nóng tính số hai thì không ai số một. Nhà chỉ có 3 người, mẹ một mình nuôi nấng 2 chị em, nên sự khắc khe, nghiêm nghị lúc nào cũng xuất hiện ở mẹ là điều dễ hiểu để dạy dỗ 2 chị em mình. 

Nhưng thực tế khi biết tin thì mẹ lại an ủi và nhỏ nhẹ khuyên bảo mình nên dần dần cải thiện tính những tính cách bất cẩn trên. Lúc đó mình lại thấy thương mẹ nhiều hơn và hạ quết tâm phải từ bỏ những tính cách, thói quen xấu để cải thiện bản thân. Dù bản thân của hiện tại không còn những tính cách như vậy nhưng nói chung là vẫn không thể quên được câu chuyện này.

Thanh Hoàn - EUV4 

Cô bé nhỏ Minh Châu đáng yêu

Thật ra thì em là chị cả nên hay đầu têu nghịch dại cho các em lắm ạ! Lỗi lầm em vẫn day dứt đến giờ là hồi xưa em có rủ em gái em leo lên nóc nhà hóng mát, em thì không sao nhưng em gái em bị ngã gãy chân. Cơ mà sau đấy cả hai đứa đều bị ăn đòn, mỗi tội em bị đánh nhiều hơn thôi ạ. Lần đấy em rất tình nguyện chăm sóc cho em gái em đến khi chân lành hẳn mặc dù bình thường toàn như chó với mèo.

Em cũng không biết có phải là tự hào nhất không, nhưng ngày trước bố em hút thuốc lá nhiều lắm, xong hôm nào em cũng lén vứt mất nửa bao thuốc của bố em đi. Tất nhiên là lúc bố em phát hiện ra thì em vẫn bị đánh nhưng bố em cũng ít hút thuốc đi hẳn, và bây giờ thì bố em đã cai được hoàn toàn rồi đấy!

Minh Châu - HRV

Cậu chàng Nguyễn Quý năm 15 tuổi

Lúc còn nhỏ, em mới vào lớp 6 thì bị 1 thằng nó lừa em, nó nói là: "Có muốn kiếm tiền tiêu tết không, ông anh tau có lô pháo hoa về, giờ mỗi đứa bỏ 1 triệu đồng mua về rồi còn vấn đề tiêu thụ tao với ông anh tao lo cho " . Lúc đó bản thân đâu có nhiều tiền như thế, nó nói 1 câu "yên tâm tao cho mi vay, có gì gửi lại tao sau" em mới tin.

Mấy hôm sau, nó nói em 1 câu "vụ pháo hoa đó bị công an thu rồi!" và đòi em đưa tiền cho nó. Lúc đó còn bé dễ tin người nữa ai mà biết được nó lừa .  Em chật vật mất 2 năm để trả tiền cho nó, đến khi em trả gần hết (còn đúng 70k em nhớ như in) thì em mới biết nó  lừa. Cảm giác điên lắm 2 năm phải tìm mọi cách trả nợ cho nó. 

Sau vụ đó em hứa với bản thân, không bao giờ mượn tiền người khác khi mà không có trả , với lại kiểu mượn mà đi đầu tư cái này cái kia em cũng không bao giờ làm luôn. Cho đến giờ em vẫn nhớ những ngày tháng đó.

Nguyễn Quý - EUV4

Cô bé Quỳnh Trinh xưa cũng "ít có quậy" lắm

“Con gái nhà người ta thì thùy mị nết na còn con nhà mình thì” - Đây là câu nói kinh điển của mẹ em đến tận bây giờ. Lần này em về quê làm remote đúng vào lúc quê em đang đến mùa gặt nên làm em nhớ đến kỉ niệm khó quên với sân thóc ngày xưa. Chẳng là có lần em đã được bố mẹ giao cho nhiệm vụ cao cả là trông sân thóc đang phơi nhưng do mải đi chơi cùng lũ bạn cộng thêm chưa "lập đàn đuổi mưa" nên thóc nhà em đã đi theo tiếng gọi của ông trời mất tiêu. Buổi tối về đối diện với nhị vị phụ huynh, em đã cố nghĩ đủ mọi lí do để trốn thoát. Nhưng mà chuyện gì đến cũng sẽ đến, án phạt đã được thi hành, cả tuần đó em không được bước chân ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, chỉ có thể thông qua cửa sổ nhìn đám bạn nô đùa mà thôi ...

Quỳnh Trang - VEU

Tuổi thơ luôn gắn liền với gia đình. Nhân ngày Gia đình Việt Nam 28/06, chúc gia đình của các Sunners sẽ luôn thật hạnh phúc, khỏe mạnh và bình an. Có câu nói thế này: "Gia đình là nơi để trở về", những lúc chán nản mệt mỏi, chúng ta luôn có gia đình bên cạnh chăm sóc và động viên. Gia đình chính là một phần quan trọng nhất của mỗi người. Hãy nói lời yêu thương với những người trong gia đình nhiều hơn bạn nhé!