[Review] "Em sẽ đến cùng cơn mưa" - Chia ly chưa bao giờ là kết thúc, nếu ta vẫn còn yêu!

Có đôi khi, những người thật lòng yêu thương nhau lại chẳng đi cùng nhau đến hết cuộc đời. Thế nhưng, mặc cho sự trớ trêu mà số phận đem đến, họ vẫn yêu, một cách thật đậm sâu, đến nỗi chẳng có không gian, thời gian nào có thể xóa nhòa...

Em trông rất nữ tính. Em giờ đã là một thiếu nữ bước vào tuổi cập kê có mùi hương và làn da ấm áp, không còn giống như linh hồn của chiếc thìa cafe nữa.

Em cũng không còn nói: "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên".

Anh có cảm giác dường như em đang nói với anh: "Hãy nhìn và thích tớ đi".

Anh là người khá nông cạn, tiếp nhận nguyên xi những gì có ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi tín hiệu em đưa ra. 

"Được thôi, tớ sẽ thích cậu!"

"Em sẽ đến cùng cơn mưa" - Ichikawa Takuji

 

Nhiều người cho rằng đọc truyện tình của Nhật luôn cần một sự kiên nhẫn nhất định, để tâm hồn có thời gian mà cảm nhận, sâu lắng. Thật vậy, trước khi đọc câu chuyện này, tôi đã phải chuẩn bị cho mình khoảng không thật yên bình trên căn gác của Tranquil - nơi tách biệt hẳn với những ồn ã thường thấy ở những quán cafe bình thường. Và khi lật giở những trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, tôi đã nhận ra là mình chẳng còn lý do gì để rời khỏi góc yêu thích này trong ngày hôm nay.

Toàn bộ cuốn tiểu thuyết 332 trang không hề được chia chương, từng câu từng chữ cứ thế nối đuôi nhau, chảy theo dòng cảm xúc của những nhân vật. Phải nói trước rằng, cốt truyện của tiểu thuyết này không thực sự đặc sắc, chẳng có lọ lem nghèo khổ và hoàng tử giàu có si tình, cũng không có những tình tiết cao trào, thắt nút rồi mở nút... Nhưng với cá nhân tôi, tôi thích một câu chuyện như thế, cứ nhẹ nhàng, làng đãng, man mác buồn, giống như những ngày mưa vậy. 

Chính vì thế, bài review này, tôi cũng sẽ chẳng gượng ép để đặt ra những headings, nhưng mong bạn có thể cùng tôi, đi hết đến dòng cuối cùng.

Ảnh minh họa trong bộ phim chuyển thể Be with you (Nguồn ảnh: Internet)

Mở đầu câu chuyện, là cuộc đối thoại của hai bố con Takkun – Yuji về người mẹ đã mất - Mio. Takkun kể cho con trai 6 tuổi của mình nghe về tinh cầu Lưu Trữ, là nơi mà khi người ta chết đi sẽ đến đó, và sẽ còn ở lại đó cho đến khi nào người sống vẫn còn nhớ đến họ. Chính vì thế, cậu bé Yuji luôn tin rằng, mẹ Mio của mình đang ở đó. Cậu, giống như người cha của mình, luôn nhớ về Mio.

Những đoạn tiếp theo là lời kể của Takkun về cuộc sống thường nhật có phần khá bừa bộn của hai bố con khi không có Mio ở bên. Đó cũng là những ngày anh phải chiến đấu với rất nhiều căn bệnh đang mang trong người. Và quả thực, sẽ rất khó khăn cho một người đàn ông có thể nuôi dạy và chăm chút cho cậu con trai mới chỉ 6 tuổi của mình khi không có vợ ở bên. Nhưng dẫu sao, hai bố con anh vẫn còn có nhau, và đó chính là nguồn động viên lớn nhất để vượt qua nỗi mất mát và trống trải mà Mio đã để lại.

Tới đây, người đọc sẽ  thấy một câu chuyện tràn ngập những nổi buồn không nguôi, sự đau khổ, day dứt, sự hối hận vì những điều đã qua. Chính tôi đây cũng phải thốt lên, "sao mà buồn quá vậy!". Dường như Takkun không có cách nào vực dậy được, cho đến một ngày, Mio xuất hiện trong giấc mơ của anh và nói rằng “Em sẽ trở lại vào mùa mưa năm sau để xem hai cha con sống như thế nào…”. Từ đó, Takkun đã sống với niềm hy vọng rằng ngày nào đó Mio sẽ quay trờ lại với cha con anh. 

Và cô ấy đã đến, đúng như lời hứa của mình khi cơn mưa đầu mùa gõ cửa. Chỉ có điều, cô gái này chẳng nhớ gì về những năm tháng đã qua, khi cô là vợ của Takkun và là mẹ của Yuji. Chính bản thân người bố cũng không thể giải thích được, nhưng anh mặc kệ. Bởi lẽ, chỉ cần hình hài ấy ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ làm cô ấy trở lại là Mio của anh, là mẹ của con anh, và ba người sẽ sống như một gia đình. 

Nhưng khi cả ba người đã dần quen với nhịp sống có nhau, quen với tiếng cười hạnh phúc, quen với hơi thở của nhau mỗi ngày, thì Mio một lần nữa phải ra đi, vì định mệnh đã sắp đặt như thế. Và đây chính là phần hay nhất của toàn bộ câu chuyện, phần mà theo tôi sẽ khiến người đọc vẩn vơ suy nghĩ mãi về nó kể cả khi đã ngấu nghiến đến dòng chữ cuối cùng. Bởi lúc này, sự thật về "bản sao Mio" dần hé lộ qua bức thư tay, dòng thời gian bắt đầu bị đảo lộn, ranh giới không gian bị phá vỡ. Nói đúng hơn, cả nhân vật, và người đọc dường như rơi vào vòng xoáy không thể phân biệt được quá khứ - hiện tại - tương lai. Thú thật, tôi đã rất "khó chịu" vì đến cuối cùng, chính tôi vẫn bị lạc ở đoạn truyện này.

Nguồn ảnh: Internet

Câu chuyện kết thúc với sự dang dở của một tình yêu. Có chút buồn khi gấp lại trang cuối cùng, nhưng tôi vẫn thấy nhẹ nhàng và thỏa mãn. Có lẽ vì lối hành văn tự nhiên, và những tình tiết nhẹ nhàng mà tác giả Ichikawa Takuji đã xoa dịu người đọc phần nào đó.

Tôi nhận ra rằng, tình yêu của họ thật thuần khiết biết bao. Không cao trào, không dồn dập, không đam mê, không có những lời nói ngọt ngào có cánh, không có những trải nghiệm lãng mạn, không ghen tuông hờn dỗi,... và nó cứ bình lặng, nhẹ nhàng, mộc mạc nhưng rất sâu sắc, ngọt ngào và chạm đến trái tim người đọc.

Tôi cũng nhận ra sự kiên nhẫn mà chỉ hai người thực sự yêu nhau mới có thể dành cho đối phương. Takkun đã nhẫn nại để kể cho Mio nghe những gì cô đã quên, từ lúc họ gặp nhau, ngồi cạnh nhau, bắt đầu yêu nhau, và cả những sóng gió phải trải qua để đến với nhau như bây giờ. Ở những phân cảnh này, giọng kể thỉnh thoảng xen vào một chút hoài niệm, một chút hiện thực, và một chút của cuốn tiểu thuyết mà anh đang viết.

Và điều khiến tôi, và có lẽ là tất cả những ai đã đọc câu chuyện này, nhớ mãi có lẽ không gì khác chính là sự hy sinh cao cả của người vợ, người mẹ như Mio. Tôi gọi tình yêu của Mio dành cho Takkun là một sự ám ảnh đầy ngọt ngào, nó mang hơi ấm của những ngày đông và là cơn mưa tươi mát của những ngày nắng. Cô đã chấp nhận đánh đổi giữa hạnh phúc và sự sống chỉ để đến bên Takkun. Cô lựa chọn đồng hành cùng anh trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi ngay cả khi biết mình sẽ chết. Đó chính là một tình yêu đích thực mà ai cũng muốn có trong đời.

Mio trở về, sắp xếp lại cuộc đời của hai cha con, để họ có thể bước tiếp một cách hạnh phúc khi không có cô bên cạnh. Cả Takkun và Yuji đã bước ra khỏi hố sâu của sự dằn vặt, có thể thanh thản bên nhau những ngày tiếp theo, đó chính là cái kết hạnh phúc, trọn vẹn nhất mà tôi từng thấy. 

Có thể nhiều người sẽ thấy "Em sẽ đến cùng cơn mưa" thật lạt vị. Nhưng với tôi, nó giống như một ly trà dịu ngọt, ấm áp, vừa đủ cho một ngày hè mát mẻ hiểm hoi như hôm nay.

Bạn có thể mượn sách ở đây: https://book.sun-asterisk.vn/books/em-se-den-cung-con-mua-34

Đừng quên truy cập S*Book để đọc những review sách "siêu có tâm" và mượn sách từ những Sunner đáng yêu của chúng ta nhé!