Reply 1988 - Có một nơi để về, đó là nhà, có những người để yêu thương, đó là gia đình!

Reply 1988, một cái tên có lẽ đã không còn xa lạ với những người mê phim. Sau 7 năm phát sóng, bộ phim ấy đã trở thành kí ức tuổi trẻ chẳng thể nào quên với khán giả khắp châu Á và là tượng đài không thể thay thế trong lòng mỗi khán giả yêu phim. Có thể nói, mỗi thước phim của Reply 1988 đều là một khoảnh khắc đáng nhớ, mỗi lời thoại đều hằn sâu trong kí ức của những người trẻ khi nhìn về gia đình, về tình bạn, về tình nghĩa làng xóm đầy hoài niệm. Tất cả đã tạo nên một Reply 1988 đong đầy kỷ niệm và chan chứa những giá trị nhân văn sâu sắc...

Cày Reply 1988 đến tận lần thứ 10 nhưng trong tôi vẫn đong đầy những xúc cảm rung động, nghẹn ngào tựa như lần đầu tiên theo dõi bộ phim ấy. Mỗi phân cảnh, mỗi câu thoại ẩn chứa vô vàn tình cảm, cũng bởi lẽ đó, bộ phim như khiến người xem trở về với tuổi thơ của chính mình và có những giây phút tĩnh lặng để nhìn ngắm lại vạn vật xung quanh mỗi người. Không đao to búa lớn, không triết lý "dạy đời", Reply 1988 cứ thể lẳng lặng trao gửi những bài học đắt giá, nhẹ nhàng in sâu vào trong tiềm thức của khán giả xem phim.

Có thể với mỗi người, bộ phim mang đến những trải nghiệm khác nhau nhưng với riêng tôi, bài học về tình cảm gia đình thông qua bộ phim luôn khiến tôi nhớ mãi.... 

Không nơi nào có thể so sánh bằng nhà ta đang ở - Một nơi dù ở chán chê nhưng vẫn thân thuộc và ấm cúng nhất!  

Mỗi gia đình trong khu phố nhỏ Ssangmundong Seoul những năm 80 đều mang những câu chuyện, những "nỗi đau" riêng biệt. Thời điểm ấy, Hàn Quốc đang dậy sóng bởi hàng loạt những cuộc biểu tình đòi quyền dân chủ của học sinh, sinh viên, cuộc sống người dân đầy rẫy những thiếu thốn. Không thể phủ nhận, "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", mỗi gia đình sống ở nơi đây đều có những khó khăn và lo toan riêng nhưng mỗi gia đình trong xóm nhỏ ấy luôn giữ cho mình một thứ tình yêu cao cả, đó chính là tình yêu được sinh ra và lớn lên từ tình thân, sự hi sinh bao la dành cho con cái, dù thiếu thốn trăm bề nhưng tình người thì đầy ắp. 

Bố của Choi Taek (ông Choi Moo Sung) bản tính ít nói, lầm lì, đôi lúc trông khá chậm chạp và không giỏi thể hiện tình cảm. Là một ông bố đơn thân, một mình nuôi dạy con trai chưa bao giờ là điều dễ dàng nhưng ông luôn dành tất cả tình yêu thương cho con. Những tưởng người đàn ông luôn bình tĩnh trước mọi việc sẽ luôn giữ cho mình tâm thế "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", ấy thế mà khi nghe tin máy bay của con trai gặp tai nạn, người bố ấy đã thực sự "phát điên". Phân cảnh bố Choi Taek nhận được điện thoại báo tin dữ đó vẫn luôn là một "giai thoại" khó quên. Có những thứ tình cảm, dù không bày tỏ, dù không trực tiếp thể hiện, dù không thẳng thắn nói ra câu "tôi yêu bạn" nhưng nó vẫn vô cùng quý giá! 

Ông bố lạnh lùng nhưng lại vui vẻ mang bao tay màu hồng mà con trai mua tặng

Hẳn là bạn sẽ không quên phân cảnh mẹ của Duk Sun (bà Lee Il Hwa) chạy đến với bộ dạng ướt sũng và bàn chân rỉ máu, đứng dưới mưa năn nỉ cảnh sát đừng bắt con gái Bora của mình chứ? Phân cảnh ấy đã lấy bao nước mắt của người xem, khiến khán giả phải nghẹn ngào vì tình yêu thương con vô bờ bến và bảo vệ con dù chúng nó có làm điều gì sai trái của bà. Hạnh phúc của bà đơn giảm lắm! Chỉ cần ngắm nhìn quyển sổ tiết kiệm mỗi tối và hạnh phúc khi thấy đủ tiền đóng học phí cho ba đứa nhỏ là đủ rồi! Bà luôn nhẫn nhịn, ân cần, sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của bản thân để chăm lo cho con.  

Người mẹ dịu dàng, ân cần, luôn che chở cho con

Hay như bố Duk Sun(ông Sung Dong Il) cũng thế! Dù công việc khó khăn, dù bị bắt nghỉ hưu trước thời hạn nhưng ông vẫn nỗ lực để mang đến cho gia đình cuộc sống sung túc. Có thể ít người chú ý về phân cảnh đón năm mới mỗi năm của gia đình Duk Sun, khi ấy mỗi thành viên đều khoát lên mình bộ quần áo mới nhưng bố Dong Il thì không, ông vẫn mặc một bộ đồ thể thao cũ rờn bạc màu. Ngày cô con gái cả rời nhà lên thành phố luyện thi, ông không thể hiện bản thân lo lắng cho con chừng nào mà chỉ đơn giản đứng một mình trên con đường con gái Bo Ra đi qua để đưa cho con chút tiền và túi thuốc. Khi Duk Sun hỏi ước mơ của ông là gì, ông suy nghĩ thật lâu rồi trả lời rằng: "Hy vọng và ước mơ của bố à? Bố muốn Bora, con và Noeul không bao giờ chịu đau khổ. Và luôn khoẻ mạnh. Ước mơ của bố chỉ có thế thôi.” 

Người bố không bao giờ nói rằng "Bố yêu các con đến nhường nào"

Một phân cảnh trong tập 2, khi bà của Duk Sun qua đời, ban đầu người xem sẽ có đôi chút khó chịu không hiểu tại sao đám tang lại không khác gì tiệc mừng, ông Sung Il lại có thể vui vẻ uống rượu cùng bà con họ hàng và hai người cô bên nội thì khoe trang sức bên di ảnh mẹ ruột như thế? Mãi đến khi bác cả của Duk Sun từ Mỹ trở về, ông Sung Il và hai người cô cùng bác cả ôm chầm lấy nhau khóc nghẹn ngào. Người anh cả của gia đình - người mà các em luôn nương tựa mỗi khi gặp chuyện ấy đã không thể về thăm mẹ kịp lúc. Thời khắc đó, nỗi đau đó đã được thể hiện rõ qua phân cảnh đau lòng này. 

Còn đối với bà mẹ Kim Sun Young (mẹ của Sun Woo), một mình nuôi 2 đứa con thì con cái chính là tài sản lớn nhất cuộc đời mình. Bà không giỏi nấu nướng, gia cảnh khó khăn và chịu nhiều đau khổ từ phía gia đình người chồng đã mất nhưng bà vẫn luôn mạnh mẽ và kiên cường trước mặt con cái. Bà không dám mặc cả khi mua hàng trước mặt con để nó an lòng. Vì hoàn cảnh thiếu thốn, bà đã giấu con đi làm thêm, mỗi đêm đều đến dọn vệ sinh phòng tắm hơi để lo học phí cho con hay mua cho chúng món đồ mới mà không hề than phiền điều gì. 

Dù khó khăn cũng không than thở trước mặt con lấy một lời

Người mẹ ấy khi chịu nhiều lời chê trách của mẹ chồng, vẫn im lặng cho qua và nhủ lòng phải cắn răng nuôi dạy con cái thành tài. Ấy thế nhưng khi nghe tin mẹ đẻ đến thăm, bà lại cuống cuồng đi mượn than, mượn thức ăn ngon từ nhà hàng xóm, thay những bộ trang phục đẹp đẽ nhất...chỉ để mẹ yên tâm về mình và chứng tỏ mình sống ổn. Thế nhưng, dù cố giấu nhưng bản năng người mẹ làm sao không nhận ra. Mẹ của bà đã lén để lại phong bì tiền với lời nhắn đầy tình cảm: "Gửi con gái ngoan và xinh đẹp của mẹ, mẹ không có tiền nên không thể bỏ vào đây nhiều được, con hãy mua quần áo đẹp cho mình đi nhé, con gái yêu của mẹ, con gái mẹ yêu rất nhiều, đừng cúi gầm mặt mà sống, con chẳng làm gì sai cả!". Quả thật, con dù lớn vẫn là con của mẹ, chỉ cần có mẹ, cuộc đời mới thực sự có ý nghĩa! 

Trái ngược hoàn toàn với mẹ của Sun Woo và mẹ của Duk Sun, bà Ra Mi Ran (mẹ Jung Hwan) không dịu dàng mà sẵn sàng la mắng, đánh con không thương tiếc, thẳng tay đập bàn là vào mặt con khi chúng mắc lỗi nhưng lại yêu thương con tuyệt đối. Bà cho con những điều tốt đẹp nhất, con cái cần gì bà đều không than phiền mà cho đi. Khi con trai lớn bị bệnh, bà bề ngoài mạnh mẽ nhưng lại âm thầm khóc cạn nước mắt vì thương con. Tình yêu của người mẹ đôi khi lạ đời lắm! Mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc con cái nhưng khi thấy chồng con có thể sống thoải mái khi không có mình ở nhà, bà lại buồn lòng. Người mẹ nào cũng thế, đối với họ, hạnh phúc chính là được tự tay chăm lo gia đình, nếu chồng con tự lo được cho bản thân mà không cần mình thì lại cảm thấy như thiếu đi điều gì đó quan trọng. 

Cả đời sống cơ cực, chỉ mong khi gia cảnh tốt hơn sẽ có thể cho con mọi thứ con muốn

Chồng của bà Mi Ran, ông Kim Sung Kyun luôn xuất hiện với hình ảnh hài hước, tưng tửng nhưng sâu bên trong lại giấu rất nhiều tâm sự phiền muộn riêng. Xuất thân nghèo khó, ông cùng gia đình đã từng sống trong căn nhà trọ bé nhỏ, 4 người chen chúc sống qua ngày. Chính vì thế, khi gia đình đột nhiên trở nên giàu có nhờ trúng số, ông không quen và thích ứng được với điều đó. Bản chất khó khăn đã khiến ông luôn cất giữ và lượm nhặt những đồ đạc cũ, bất kể việc gì ông cũng xung phong cứu giúp hay ngồi cả ngày mày mò nghiên cứu mọi thứ. Nhưng dù vậy, ông luôn muốn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho con, ủng hộ mọi quyết định của con và cầu chúc cho con công thành danh toại. 

Người bố luôn mang lại tiếng cười cho phim

Gia đình ít xuất hiện nhất trong Reply chắc hẳn là bố mẹ Dong Ryeong. Bố là giáo viên chủ nhiệm của cậu, luôn giáo dục con khắc khe, mẹ thì kinh doanh về bảo hiểm nên luôn "đầu tắt mặt tốt", không có thời gian chăm lo cho con, đến nỗi Dong Ryeong phải thường xuyên ăn chực nhà hàng xóm qua ngày. Cứ tưởng bố mẹ sẽ chẳng quan tâm mình, thế nhưng vào ngày cậu chạy xe máy gây tai nạn và bị bắt vào đồn cảnh sát, mẹ đã vội vã chạy đến ôm cậu vào lòng, chẳng hề la mắng mà chỉ mong cậu bình an. Bố mẹ nhiều lúc như thế, mãi bận rộn kiếm tiền vì nghĩ rằng chỉ có như vậy thì con cái mới hạnh phúc. Nhưng sau tất cả, chỉ cần có bố mẹ ở bên yêu thương đã là điều tốt đẹp nhất đời rồi! 

Không dành thời gian chăm sóc con không đồng nghĩa với không yêu thương con

Đối với chúng con, chỉ cần có bố mẹ bên cạnh đã là hạnh phúc! 

Tình cảm của những người làm cha làm mẹ luôn như thế! Mỗi ông bố bà mẹ sẽ có cách yêu thương và bảo vệ con cái riêng nhưng tựu chung lại, họ đều muốn mang đến những điều tuyệt vời nhất cho những đứa con của mình. Thấu hiểu tình cảm đó, những người con trong Reply 1988 đều trân trọng và cố gắng hết sức mình để báo đáp chân tình của cha mẹ. 

Bố Duk Sun đã từng hỏi Choi Taek rằng cậu có nhớ mẹ mình không, khi nào cậu thấy nhớ mẹ nhất? Taek đã trả lời là cậu nhớ mẹ mỗi ngày! “Một đứa trẻ trưởng thành sẽ không kêu ca, than vãn. Chỉ có thể im lặng, đối mặt với mọi chuyện và lớn lên, dần dần quen với ánh nhìn kỳ vọng của người khác. Một đứa trẻ trưởng thành thì vẫn là đứa trẻ mà thôi”. Điều này rất đúng! Vì nghĩ cho bố, không muốn bố bận lòng, Taek luôn giấu đi nỗi nhớ mẹ và luôn nở nụ cười với bố mà nói "con không sao, con rất ổn".  

Cậu chàng Sun Woo cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế! Mẹ nấu ăn không ngon, những món ăn mẹ nấu đều bị đám bạn chê dở tệ nhưng Sun Woo vẫn luôn hạnh phúc và nâng niu cơm mẹ nấy. Cậu luôn ăn hết chúng và nói với mẹ là "cơm ngon lắm mẹ ạ!". Còn nhớ có một lần, vì đi chơi mà cậu quên ăn hộp cơm mẹ đã chuẩn bị, thế là lúc về cậu đã ngồi ngoài sân ăn cho bằng hết mới vào nhà, chỉ vì sợ mẹ buồn. Hiếu thảo và lễ phép, Sun Woo luôn là niềm tự hào vô bờ của mẹ.

Chàng trai nổi danh lạnh lùng và thoạt nhìn không quan tâm sự đời như Jung Hwan thực chất lại vô cùng tình cảm. Khi thấy bố mình buồn vì sự quan tâm dành cho con cái bị anh em Jung Hwan phớt lờ, cậu chàng đã suy nghĩ rất nhiều đến độ "đứng ngồi không yên" và không biết nên làm sao để giúp bố vui vẻ trở lại. Cho đến khi ông Kim thực hiện động tác chào hỏi “quái dị” của mình vì nhầm Jung Hwan là Duk Sun (người duy nhất hưởng ứng trò đùa của ông ấy). Nhưng bất ngờ thay, một người bình thường luôn tỏ thái độ vô cùng phiền phức với cách thức chào hỏi lập dị này như Jung Hwan đã “hợp tác” khiến ông Kim rất vui vẻ.  

Bên ngoài lạnh nhạt, bên trong ấm áp

Anh trai Jung Hwan (Jung Bong) từ nhỏ đã bị bệnh, cơ thể luôn yếu ớt nhưng anh chàng lại nuôi ước mơ trở thành phi công. Vì anh, Jung Hwan đã âm thâm theo đuổi ước mơ thay anh. Trong một đêm anh em cùng ngắm sao băng, Jung Bong đã ước em trai được khỏe mạnh, hạnh phúc và có thể làm những gì mình muốn chứ không phải hi sinh vì anh trai nữa. Phân cảnh ấy chan chứa tình cảm anh em một lời khó giải bày hết. 

Cô gái nghịch ngợm như Duk Sun cũng là một người cực kỳ tình cảm và hiểu chuyện. Biết rõ hoàn cảnh gia đình, cô nàng chấp nhận không ăn trứng mà để dành phần đó cho chị gái và em trai, dù không vui nhưng cũng sẵn lòng tổ chức sinh nhật cùng chị gái để tiết kiệm chi phí cho gia đình. Thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình với bố mẹ nên Duk Sun luôn là cô con gái thứ ngoan ngoãn, được bố mẹ và hàng xóm yêu quý. 

Cô chị Bora cũng không kém! Dù khó tính, luôn nóng nẩy, dễ cáu gắt và hay "nạt nộ" bố mẹ nhưng trong thâm tâm, cô nàng luôn mong muốn bố mẹ mở lòng với mình như cách họ nói chuyện với Duk Sun. Khi Bora kết hôn, cô đọc lá thư mà bố gửi cho mình và bật khóc nức nở. Cô là người không bao giờ nói lời yêu thương với bố mẹ nhưng thực chất, cô luôn quan tâm và lo lắng cho họ. Vì muốn bố mẹ không chịu khổ, cô nàng đã quyết định học trường Đại học với học phí rẻ hơn, tự mình trang trải cuộc sống, dù phải sống trong căn phòng trọ vỏn vẹn có vài mét vuông nhưng cô nàng vẫn luôn mạnh mẽ, không than trách một lời. Đến nỗi khi Duk Sun nhìn thấy căn phòng trọ cũ kỹ, bé tẹo của chị mình đã phải òa khóc nức nở vì không thể tin nỗi chị Bora đã phải sống khổ sở như thế! 

Cô nàng "khó ở" nhất phim

Những người con trong khu phố Ssangmundong đều ấm áp và hiểu chuyện. Đến cả cậu bé Dong Ryeong lúc nào cũng vui vẻ, hay pha trò cũng không ngoại lệ. Với hi vọng bố mẹ nhận ra tầm quan trọng của mình, cậu đã bỏ nhà đi trong ngày sinh nhật của mình. Ấy thế nhưng bố mẹ cậu lại không hề mảy may phát hiện ra sự vắng mặt của cậu. Đến hôm mẹ nấu cho cậu rất nhiều món ăn ngon, cậu mới bật khóc nức nở và nói rằng nguyện vọng của cậu chỉ đơn giản là được ăn cơm cùng bố mẹ, cậu không muốn ăn một mình và muốn tự hào khoe với bạn bè rằng cơm mẹ nấu là ngon nhất. 

Sunner Hoàng Hân (CEV12) chia sẻ về bộ phim yêu thích nhất của mình: "Reply 1988 là một bộ phim mà lần nào mình vô tình xem thấy đoạn cut cũng khóc nức nở. Có lẽ vì từng khoảnh khắc, từng câu chuyện trong phim như làm sống lại tuổi thơ của mình. Bộ phim nói về tình cảm gia đình hay nhất mà mình từng xem. Mình rất ấn tượng với nữ chính Duk Sun, vì những câu chuyện của chị ấy cũng gần giống với tâm lý của mình lúc nhỏ. Nhưng sau này lớn lên rồi thì mình cũng hiểu ra, không có cha mẹ nào mà không thương con của mình cả, chỉ là vì một lý do nào đó mà mình chưa cảm nhận được thôi. Bộ phim rất đáng để bỏ thời gian ra xem!" 

 

"Phim vô cùng cảm xúc, mọi hình ảnh, mọi nhân vật trong phim cảm giác thân thuộc, đúng theo nghĩa ám ảnh vào tâm trí. Con người ai rồi cũng phải lớn, vì thế hãy để cảm xúc dù là vui hay buồn, giận dỗi, đau khổ hay hạnh phúc, chúng ta cũng nên trân trọng nó để rồi sau này cùng nhau nhìn ngắm lại kỉ niệm mà cười thật tươi: "À thì ra thanh xuân chúng ta đã từng đẹp như thế đó!" - Sunner Thảo Mi (CEV12) cũng chon đây là bộ phim đáng nhớ nhất trong lòng mình. 

Những đứa trẻ ngoan và yêu thương gia đình rất đáng trân trọng. Cũng chính nhờ tình cảm thiêng liêng ấy nên dù đã phát sóng được hơn 7 năm nhưng “Reply 1988” vẫn là tượng đài vững chắc trong lòng khán giả về tình cảm gia đình. Bộ phim luôn đứng top xem nhiều nhất ở bất kỳ app xem phim nào. Vẫn còn rất nhiều bài học về tình làng nghĩa xóm, tình bạn thân thiết và tình yêu đôi lứa nhưng có lẽ, tình cảm gia đình vẫn là điều mỗi người xem cảm nhận được sâu sắc nhất thông qua bộ phim.