Từ tầng 13 Keangnam nhìn xuống, đoàn xe hối hả, nắng trải đều trên những tòa cao ốc. Tôi đã từng trông thấy nhiều bức ảnh của Sunner chụp từ góc này, ra phía tòa đôi Sông Đà, có tấm nhìn tươi sáng, có tấm nom tĩnh lặng, cô đơn, dẫu là cùng một cảnh.
Tôi ngồi nghe bài hát “Người con gái ta thương”, một bài hát da diết, khắc khoải của một chàng trai gửi người con gái mình yêu.
“Ta thương em, thương em, ta thương em nhiều. Và...ta xót cho ta”
Sao có thể thương một người đến thế, và đau xót đến thế nhỉ?
Đăng bởi Song Tử
461 Lượt xem
2020-08-04